Nhìn thầy nằm bất động vỏ hạt dẻ bỗng nứt
Nghe tin thầy bịnh nặng
Tâm động, thân bất an
Bay vù qua Làng cũ
Mùa Thu cây chưa tàn
Thầy in bao dấu ấn
Lối cỏ hay phòng thiền
Vườn mận tới hồ sen
Nơi nào cũng huyền thoại!
Mùa an cư vắng thầy
Mấy trăm người đều thở
Mọi thời khóa đúng giờ
Cả Làng tâm an tịnh.
Chỉ cần nhớ hơi thở
Nụ cười hé trên môi
Bao lo âu, phiền não
Liền không cánh rụng rơi!
Bao nhân duyên thuận thảo
Được cùng bạn thăm thầy
Nhìn thầy năm bất động
Vỏ hạt dẻ bỗng nứt
Tâm lành hiện nguyên hạt
Thân xác nằm im đó
Chỉ một chút Thầy ta
Giới Thân và Tuệ Mạng
Lớn rộng và bao la
Mới chính Thầy thị hiện
Trong đệ tử Hằng sa
Năm im hay sống động
Thầy vẫn chỉ dạy trò
Niết Bàn vô vi ấy
Bản thể của mọi loài
Niết Bàn trong sinh diệt
Thầy đã chứng hàng ngày.
“Cửa vô sinh mở rồi
Trạm nhiên và bất động”
Bông cúc và đám mây
An trú trong thực tánh
Cũng vô sinh bất diệt
Như thầy, trò, biết thở
Tiếp xúc được bản môn
Trong các pháp sinh diệt
“Mỗi bước chân đều đưa về Tịnh Độ
Mỗi cái nhìn đều tỏa chiếu thảnh thơi”
Với thân giáo Thầy chỉ dạy bao người
Nằm im bất động thầy cười thấy chăng?
Vỏ hồ đào kia bỗng nứt bung
Tâm thinh lặng như chưa hề xao động
(CH, đầu tháng 12, 2014)