Con không trốn chạy nữa
Ireland, 4.2.2014
Thầy kính thương
Khoảng chín hay mười năm về trước, buổi chiều sau khi tan sở, cứ vài ngày là con lái xe đến đậu trên một ghềnh đá cheo leo. Ở đó, con hút cần sa, hết điếu này tới điếu khác. Vừa hút con vừa khóc. Con lái xe đến bờ vực và cố thu hết can đảm để lao xe xuống, mong kết liễu cuộc đời mình. Đó là một nơi rất đẹp, có những ngọn núi ở hai bên dẫn xuống một thung lũng xanh tươi với một dòng sông chảy ngang qua. Vậy mà con không tài nào làm nổi. Rồi con lái xe về, vừa lái vừa khóc suốt dọc đường. Về đến nhà, con lại lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau con thức dậy. Mỗi một ngày mới đến chỉ thêm một sự tra tấn đối với con. Và những buổi sáng tiếp theo cũng đều như thế … Đến cuối tuần con lại đắm mình trong men rượu, con uống, uống và lại uống. Con hút cần sa, điếu này nối điếu khác. Con dùng tất cả những cái đó để cố làm lu mờ đi nỗi đau ở trong lòng. Đó là lúc con ở trong giây phút khốn cùng nhất của đời mình.
Con làm việc văn phòng. Công việc của con lúc ấy được coi là “rất thành công”. Nhưng chính nó lại đang giết chết con. Mỗi buổi sáng bước chân vào sở làm, con thấy như mình đã bỏ linh hồn lại bên ngoài. Phần đẹp nhất ấy không bao giờ theo con đến văn phòng, và con thấy mình như đang chết dần chết mòn. Lúc ấy con khoảng chừng 35 tuổi. Vài năm trước đó, một người bạn chí thân của con đã tự tử. Đó là một người rất dễ thương. Chúng con đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, và trở thành một đôi bạn khắng khít. Cái chết của anh ấy là một cú sốc cho con, bởi con luôn nghĩ rằng con sẽ chết trước bạn mình.
Trong giây phút khốn cùng ấy, tự dưng trong đầu con vang lên một giọng nói: “Này bạn, nếu bạn chết thì điều gì sẽ là điều bạn ân hận nhất?” Và câu trả lời đã đến liền tức khắc: Thơ ca. Con là một người yêu thơ ca nhưng chưa bao giờ được sống với niềm yêu thích đó. Ngay giây phút ấy, con nhận ra rằng con đang sống một cuộc đời mà cha mẹ kỳ vọng nơi con. Hay nói một cách khác, con luôn cố gắng gò mình để đạt tới tiêu chuẩn “thành công” mà cha mẹ đặt ra.
Cha con là một người rất hung bạo. Ông đánh đập mẹ con liên miên. Ông đánh cả con và ba anh em trai của con nữa. Con luôn sống trong nỗi sợ cha khủng khiếp. Con rất căm ghét cha. Ông thường xuyên bảo rằng con không đáng giá một xu, rằng con sẽ là một thằng thất bại. Trong khi đó, ông lại nói rằng em trai con sau này sẽ trở thành một người rất thành đạt. Đã hai lần, con bị hai người không thân thích lạm dụng tình dục. Vì thế khi tuổi còn rất nhỏ, con đã có ý muốn tự tử.
Tuy vậy, thời thơ ấu của con cũng có những mùa hè rất vui. Chúng con về nghỉ hè ở nông trại của chú con và chính nơi đó chúng con thực sự được là những đứa trẻ con. Chúng con chơi đùa từ sáng sớm đến tối mịt như những đứa trẻ cùng lứa tuổi được chơi trong những mùa hè của tuổi thơ. Chú con đã nói thẳng với cha là khi nào chú còn sống thì không ai có thể làm chúng con tổn thương được. Những lời này được nói với cha một cách rất nhã nhặn. Ở nông trại của chú, chỉ có niềm vui và sự bình yên mà thôi.
Từ giờ phút lắng nghe được tiếng nói trong lòng, con quyết định sẽ làm hết sức mình để sống, và sống theo ý muốn của chính mình. Con như trút bỏ một gánh nặng ngàn cân. Con đăng ký một chương trình học để lấy bằng về thơ ca. Con thấy như mình đã về nhà. Con không cần phải cố gắng để “học” một chút xíu nào. Con bước vào một lĩnh vực có thể giúp con khám phá được chính mình. Con rời bỏ “công việc ngon lành” mà mình đang làm để đầu tư hoàn toàn vào thơ ca. Thật ra con không làm thơ mà con quyết định sẽ sống với thơ ca, thưa Thầy. Sống thật hết mình. Lần đầu tiên trong đời con cảm thấy mình đang sống.
Con bắt đầu bớt uống rượu, mỗi tháng chỉ uống một lần, đúng hơn là 6 tuần một lần. Con vẫn còn hút cần sa, và thỉnh thoảng vẫn còn xài khá nhiều ma túy (cocaine). Thực tế là con đã lâm vào tình trạng nghiện ngập. Nhưng Thầy biết đó, một khi con đã đi vào ngưỡng cửa của thơ ca thì con không thể quay lại con đường trước đây được nữa. Con phải cai nghiện thôi. Đúng ra con không cần phải cai gì cả. Đơn giản là con bỏ không xài nữa mà thôi.
Rồi con gặp một người bạn thật tuyệt vời tên là C.S, anh ấy đã giới thiệu pháp môn thực tập chánh niệm cho con. Trước khi gặp được C.S, con đã nhiều lần muốn tự tử. Con nhớ lần đó, trong một đêm Giáng Sinh con đã uống say khướt. Con muốn đi đến một bãi biển tuyệt đẹp ở miền Tây Ireland để lái xe xuống biển tự tử. Trên đường đi đến đó, xe bị hư. Lúc đó đã khuya lắm rồi. Có một chiếc xe cảnh sát ngừng lại phía sau. Một viên cảnh sát đến gõ vào cửa kính xe con, con quay cửa xe xuống. Ông ta hỏi con có ổn không và bỗng dưng con bắt đầu khóc nức nở. Con bảo ông ấy rằng con đang rất say và chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình. Viên cảnh sát đã ở lại an ủi con. Con không biết tên của ông ấy. Đó là một người tốt bụng. Ông ấy bảo con là mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
Một người bạn khác của con làm nghề chụp ảnh và muốn làm một cuộc triển lãm về những người đã từng có ý định tự tử. Anh ấy hỏi con có biết ai như vậy không bởi anh biết con có một người bạn đã chết vì tự tử. Con kể cho anh ấy nghe chuyện của chính mình. Thế là anh tập họp những người vẫn còn sống sót sau khi đi qua các cơn khủng hoảng như con lại thành một nhóm. C.S. là một thành viên trong nhóm này. Và anh chính là người đã giúp con làm quen với sự thực tập chánh niệm.
Sau lớp học đầu tiên (mỗi tuần một lần), con bắt đầu ngồi thiền mỗi ngày. Con bỏ hút cần sa. Con không uống say sưa nữa (tuy rằng cứ khoảng 3 ngày con vẫn còn uống một ly rượu vang), và con không còn xài ma túy nữa. Con chưa bao giờ phải cai một món nào. Những thứ đó có vẻ như tự rời con ra thôi. Cuộc sống của con đã thật sự thay đổi. Năm cuối cùng trong chương trình học lấy bằng về thơ ca là năm đẹp nhất trong suốt khóa học.
Mỗi buổi sáng trước khi ăn điểm tâm, con hành thiền từ 40 phút tới một giờ. Một ngày của con bắt đầu như thế. Con đến gặp một chuyên viên tâm lý trị liệu và mở lòng ra chia sẻ tất cả sự bạo hành và bị lạm dụng tình dục mà con đã đi qua. Sau một năm thì con không đến điều trị nữa. Con luôn muốn sống ở miền Tây Ireland nên đã theo trực giác thơ ca của mình mà dời về đó. Tuy thế, tim con vẫn còn rất tổn thương. Con tự cô lập mình, nhưng vẫn thiền tập mỗi ngày. Rồi C.S. cho con một CD của … Thầy Thích Nhất Hạnh. Thật là tuyệt diệu. Thiền tập một mình cũng rất tốt nhưng theo lời Thầy dạy, con quyết định tìm hiểu xem có tăng thân nào ở địa phương không.
Trong khi ấy, sức khỏe của chú con đang suy sụp trầm trọng. Trước giờ chú vẫn là một nông dân sống độc thân. Vào thời điểm ấy, chú không còn có khả năng tự chăm sóc cho mình được nữa, chú đã là một ông già 70 -75 tuổi. Bấy giờ chú sống trong một căn nhà dơ bẩn – ngôi nhà đã có lúc là một nông trại đẹp đẽ – và chú không tiếp bất kỳ ai. Chú có một mụt u ở chân và không thể nào đi xa được. Chuột chạy khắp nơi còn nhà vệ sinh thì bị nghẹt. Chú chỉ có một cái máy sưởi nhỏ mà chú mở rất thấp. Chú ngồi gần như cả ngày trong một chiếc ghế bành. Ngày nắng, chú ra ngoài và leo lên ngồi trong chiếc xe hơi cũ mà bây giờ không còn chạy được nữa, ngủ trong đó một vài tiếng đồng hồ. Chú không leo cầu thang để lên lầu ngủ trong cái phòng lạnh lẽo của chú được nữa. Do vậy khi đêm xuống, chú trùm một cái mền qua đầu rồi ngủ luôn trên ghế. Chú sống như thế đã 5 năm. Người ta bắt đầu lợi dụng chú trong việc sử dụng nông trại.
Đã có người đề nghị chú bán nông trại cho họ với giá 1.2 triệu Euro bởi vì miếng đất ấy dẫn tới một cái hồ rất đẹp. Chú nói “không”. Người ta trả lên 1.5 triệu. Chú hỏi sau khi bán, con đường dẫn tới hồ có thể được giữ nguyên để cho mọi người vẫn có thể đến thưởng thức cảnh đẹp của hồ hay không. Ngoài ra trên mảnh đất ấy còn có một cây cổ thụ 100 tuổi nên chú ngại là nó sẽ bị đốn đi. Họ không thể bảo đảm được hai điều đó nên chú không bán. Chú con là một người dễ thương như thế đó.
Trong khi tất cả những cái đó đang diễn ra cho chú, con không thể nào thăm nom gì chú được, bởi vì bản thân con lúc đó cũng đang phải vật lộn với những khó khăn của chính mình. Con không thể nào đến ngôi nhà đẹp đẽ đã từng là nơi nương tựa cho con. Con không có đủ sức để đi đến đó xem xét tình trạng của chú mình. Con không thể làm bất cứ một cái gì cho chú hết.
Con tiếp tục hành thiền và tìm kiếm một tăng thân tại địa phương thực tập theo pháp môn Làng Mai, theo lời dạy của … Thầy Nhất Hạnh. Mỗi tối thứ hai vào lúc 8 giờ tối là lúc con đi thực tập với tăng thân. Càng ngày sự thực tập của con càng sâu hơn một chút. Con bắt đầu đi thăm chú một cách thường xuyên. Con cảm thấy đi thăm chú là một việc rất khó khăn, bởi vì chú đang bị bủa vây bởi sự tuyệt vọng và khốn cùng, giống như là đi trong một đám mây đen dày đặc vậy. Cả đời chú không hút thuốc, không uống rượu. Chú lúc nào cũng rất mạnh khỏe, chú đã từng là vận động viên môn chạy và môn đi bộ cho đội tuyển Ireland. Và chú luôn là một người rất hiền lành hòa nhã. Chú là người duy nhất trong số những người con quen biết chưa bao giờ mất bình tĩnh, lúc nào cũng đối xử với người khác một cách rất tử tế. Vì vậy mà thật khó cho con khi nhìn thấy chú ở trong một tình trạng đáng thương như thế. Cuộc sống thường nhật của chú bây giờ không còn nữa, một số bạn bè của chú đã qua đời, ngành nông nghiệp bây giờ cũng đã phát triển rất xa so với trước đây. Lần nào từ nhà chú ra về con cũng khóc, đồng thời con cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi rời khỏi đó.
Rồi con bắt đầu đem chú đến bệnh viện để được chữa trị thường xuyên, bởi vì mụt u ở chân chú càng lúc càng trầm trọng hơn. Con cũng mang chú đến Dưỡng đường Y tế Công cộng mỗi tuần hai lần để được chăm sóc. Và mỗi sáng, con lại “thở vào…thở ra…”. Nhờ vậy mà con có đủ sức để tiếp tục thăm nom cho chú.
Tháng 11 năm 2000, trước khi đi dự Lễ hội thi ca (poetry festival) vào cuối tuần ở miền Bắc Ireland, con đến thăm chú. Mùa đông năm ấy, nhiệt độ xuống đến âm 10 – 15 độ C. Ngày con đến thăm chú, tuyết rơi và trời lạnh cắt da. Con biết nếu chú còn ở lại trong căn nhà ấy, chú sẽ không thể nào sống nổi. Vì vậy con mang chú đến bệnh viện và tìm cách để chú được nhập viện. Nhưng sau khi cho chú ăn một bữa ăn chiều và băng chân cho chú, họ không cho chú nhập viện. Con hoảng lên vì trong lòng rất muốn tham gia Lễ hội thi ca đó. Nhưng họ nhất định không cho chú nhập viện. Buộc lòng con phải mang chú về. Thay vì rẽ trái về nông trại của chú, con quyết định mang chú về nhà mình. Con không nói gì với chú hết. Con chỉ đem chú về nhà và sửa soạn căn phòng không sử dụng trong nhà cho chú ở. Từ đó đến nay, chú sống với con.
Năm 2012, con nghe nói Thầy sẽ đến Ireland. Tới Killarney!!! Con vội đăng ký một chỗ trong khóa tu. Và đó chính là sự bắt đầu cho một cái gì rất đặc biệt đối với con. Buổi tối đầu tiên, Thầy cho hướng dẫn tổng quát và lời Thầy là những giọt nước cam lộ mát lành. Thầy đã khuyên chúng con nên trở về với gốc rễ của mình. Dường như con đã chờ đợi Thầy suốt cả cuộc đời để nghe những lời mà Thầy đã nói trong đêm ấy, và trong những ngày kế tiếp. Sức mạnh của khóa tu ấy đến tận bây giờ vẫn không hề suy giảm mảy may. Vào cuối khóa tu, Thầy nói rằng mấy ngày tu cuối tuần đã trôi qua, nhưng không có nghĩa là khóa tu đã chấm dứt. Quả thật là như thế, bạch Thầy. Khóa tu ấy vẫn nằm trong trái tim con. Nó đã cứu vớt đời con.
Thầy khuyên chúng con nên gọi điện thoại cho cha hoặc mẹ nếu đã không liên lạc với họ quá lâu và sử dụng ái ngữ. Sau bài pháp thoại ấy, con đã mượn một cái điện thoại di động và gọi cho cha con. Con nói với cha là dù lâu nay con không liên lạc, con vẫn rất thương cha. Con hơi nói dối một chút. Tuy vậy con cũng có nhắc đến một vài việc cha đã làm cho con mà con thật sự biết ơn. Thầy đã dạy con làm sao đối diện với những cảm thọ và những hoàn cảnh khó khăn nhất để có thể vượt thắng được sự tự ái, lòng căm ghét hay bất cứ một cái gì khác đang làm cho những mảnh vỡ không thể hàn gắn được. Đó là một việc cực kỳ khó thực hiện.
Nhưng một trong những câu mà con tâm đắc nhất khi nghe Thầy nói là: “Mình có thể làm được” (It’s possible) Con rất thích câu nói này của Thầy. Cái cách Thầy nói câu ấy thật dễ thương, bạch Thầy. “Mình có thể làm được!” Mỗi khi nghe Thầy nói câu đó con đều mỉm cười. Nó làm cho con thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Con thấy mình được thương khi nghe Thầy nói câu đó. Giờ thì con đã hiểu là mọi chuyện đều có thể xảy ra (Everything is possible).
Sau khóa tu ấy, con hoàn toàn không uống một giọt rượu nào nữa. Một phụ nữ hỏi Thầy nghĩ sao khi bà chỉ uống mỗi tuần có một cốc rượu mà thôi. Thầy trả lời là có thể bà nên nghĩ đến việc bỏ rượu, không phải cho cá nhân bà, mà cho tất cả những người đang nghiện rượu. Quả là một câu trả lời tuyệt hảo. Con đã đọc câu chuyện ấy. Thế là con quyết định bỏ hẳn rượu. Con đã hồi hướng công đức của sự thực tập ấy cho một cô bé rất đáng yêu nhưng lại đang nghiện rượu, tên cô ấy là K.O. Bây giờ thì cô ấy không còn uống nữa và tham dự Hội Những Người Nghiện Rượu Vô Danh (Alcoholics Anonymous, viết tắt AA) rất thường xuyên.
Trong khóa tu năm 2012, con đã tiếp nhận Năm giới. Sau đó con đến Làng dự khóa tu 21 ngày “Nhà Khoa học nắm tay nhà Phật học”. Trong khóa tu mùa hè và khóa tu sức khỏe vừa qua, con là một tình nguyện viên của Làng. Con về lại Ireland vào cuối tháng tám và sau đó trở lại Làng 2 tuần để dự khóa tu mùa thu. Mỗi lần về Làng, con thấy như trở về nhà. Lần nào con cũng được tiếp đón rất nồng hậu. Tình thương mà con cảm được ở Làng rất là đặc biệt, con không đủ lời lẽ để diễn đạt. Con chỉ có thể cố gắng sống thật đẹp để bày tỏ lòng biết ơn của mình mà thôi.
Suốt thời gian này, chú của con đã dần dần bình phục và khỏe hơn lên. Mọi người khuyên con nên đem chú vào viện dưỡng lão nếu con thấy hơi quá sức. Có người thấy tội cho chú, lại có người nghĩ là chắc chú không qua khỏi. Người khác thì cho là mọi sự cố gắng đều vô dụng. Họ nghĩ chuyện chú khỏe lại là không thể, bạch Thầy. Nhưng con thì lại tin là có thể. Bởi vì Thầy đã nói như thế. Các thầy và các sư cô tuyệt vời của Làng Mai cũng nói với con như thế. Và bây giờ thì nó đã trở thành hiện thực.
Thầy kính thương, con chưa bao giờ từng biết tình thương là gì. Cho đến khi Thầy bước vào thính đường ở Killarney vào năm 2012 để hướng dẫn tổng quát cho khóa tu, con đã thấy được bóng dáng của tình thương. Thầy biết không, khi ấy con không thể nào ngồi phía trên của khán phòng để được gần Thầy, bởi vì tình thương trong thầy như đang tỏa rạng chung quanh, giống như là một vầng hào quang chiếu sáng vậy. Con không nghĩ là mình xứng đáng với tình thương ấy và vì thế con đã ngồi ở tận cuối phòng. Khi sang Làng, con cũng ngồi ở cuối thiền đường, nép qua một bên.
Bây giờ thì tất cả đã khác hẳn rồi. Khác là bởi vì con đã biết được giá trị của bùn, nhờ bùn mà có hoa sen. Tổn thương của một bé trai bị lạm dụng tình dục thật khó mà chữa lành, nó vẫn còn đó trong con. Nhưng nhờ sự thực tập và nhờ vào sự giúp đỡ của S.P., một nhà tâm lý học Phật giáo, sự chữa lành thật lớn lao đã xảy ra cho con.
Sự chuyển hóa và trị liệu nơi con cũng giúp ích rất nhiều cho chú của con. Vài hôm trước đây, hai chú cháu đã trở lại thăm nông trại. Đây là lần đầu tiên sau 3 năm, chú được trở về ngôi nhà của mình. Chú đến thăm hàng xóm và khóc. Chú nói với họ rằng chú đã ngủ một giấc dài trong 3 năm qua, rằng nếu con không mang chú về chăm sóc thì chú đã chết rồi. Gặp ai chú cũng nói như vậy. Nghe chú nói, con cảm động lắm, con đã khóc vì thương chú.
Chú luôn là một con người thật đẹp theo đúng nghĩa của nó. Thật là tuyệt vời khi thấy chú tươi tắn trở lại như thế. Chú đã đi được, chú không ăn sô cô la hay các thức ăn ngọt nữa. Chú đã bắt đầu có khả năng tự chăm sóc cho chính mình. Chú lên kế hoạch sửa chữa lại căn nhà ở nông trại và con sẽ giúp cho chú. (Khi con nói chuyện này với những người khác, họ không tin là điều ấy khả thi.) Chú còn nghĩ đến việc dọn trở lại đó để ở. Chú đã bắt đầu có những ước mơ!!! Thầy ơi, như thế có phải là một điều quá tuyệt vời không?
Con sẽ giúp chú thực hiện ước mơ đó. Bởi vì con tin điều này có thể làm được. Nhìn thấy một người đã đi đến tận cùng của khổ đau và vươn vai đứng dậy… Giống như một người bạn của con nhận xét: “Chú ấy không chỉ trở lại như xưa, mà còn tuyệt vời hơn bao giờ hết.” Và đó là sự thật. Bây giờ chú đầy năng lượng tái sinh. Người khác không thể tin được, nhưng con thì tin. Thầy ơi, con đang được chứng kiến một phép mầu! Thật là gian nan nhưng con đã gặt hái được hoa trái của mình. Con đã cầu nguyện cho chú của con. Con cầu Thánh Thérèse của Liseux – vị Thánh này từng nói: “Tôi muốn dùng thời gian ở thiên đàng để làm những điều tốt lành cho trần gian.” Thánh Thérèse thật tuyệt vời, người đã phù trợ cho chú của con.
Con đến với Thầy, con đến với các thầy các sư cô Làng Mai. Thầy đã mang chú của con trở về. Đây là một phép lạ, thưa Thầy. Đó là Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức. Đó quả thực là một bài thơ về những điều có thể xảy ra. Đã biết bao lần con dự định viết một lá thư ngắn cho Thầy để kể cho Thầy nghe về người chú dễ thương của con và về việc pháp môn của Thầy đã có ảnh hưởng như thế nào đến cuộc đời con. Bây giờ thì nó đã biểu hiện thành một lá thư thật là dài. Thầy nói một câu hỏi hay là một câu hỏi ngắn và bao giờ con cũng cười vui khi nghe Thầy nói như vậy. Con hy vọng một câu hỏi ngắn sẽ không kéo dài thành một bức thư!
Con sẽ giúp chú của con thực hiện ước mơ của mình. Căn nhà cũ kỹ ở nông trại sẽ hồi sinh trở lại, như chú con đã hồi sinh. Chính con cũng đã hồi sinh, thưa Thầy. Bây giờ con có nhiều từ bi cho mình hơn trước. Con không uống rượu, hút thuốc hay xài ma túy nữa. Con đang thực tập 14 giới Tiếp Hiện để trở thành một thành viên trong chúng Chủ trì. Và chú của con chính là một trong những hoa trái thực tập mà con đã gặt hái được. Hai chú cháu sẽ dời về nông trại ở S…. Con không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào nhưng con có thể làm được. Con đang theo học một khóa “Chăm sóc người cao niên” và sẽ hoàn tất vào cuối tháng 6 tới đây. Con hy vọng sẽ đi làm và kiếm một ít tiền. Thầy thấy đó, con đang cố gắng tìm một nghề đúng theo tinh thần Chánh mạng. Con dự định sẽ lại nộp đơn xin làm tình nguyện viên cho Làng Mai trong khóa tu mùa hè sắp tới. Con rất muốn được tham dự khóa tu 21 ngày vào tháng 6 với chủ đề “Điều gì sẽ xảy ra sau khi chết”, nhưng khóa học của con kéo dài đến cuối tháng nên con không tham dự được khóa tu ấy.
Vào ngày thứ tư hàng tuần, con đến Dưỡng đường dành cho những người bệnh nan y sắp qua đời để trò chuyện với họ. Đây là một hoa trái thực tập khác của con. Con đang nộp đơn xin học một khóa về Tư vấn để có thể làm việc với những người đang hấp hối và với cả những người bị mất người thân. Đây là chí nguyện của con, và sự thực tập chánh niệm giúp con biến nó thành hiện thực.
Con viết lá thư này chỉ để nói với Thầy một điều là con rất, rất thương Thầy. Đây chỉ là câu chuyện của một cuộc đời – một cuộc đời bé nhỏ. Thầy lúc nào cũng đang có mặt trong căn nhà nhỏ của con, thưa Thầy. Con biết là như thế, bởi vì dù cho con đã rời khỏi Làng Mai, không có nghĩa là Làng Mai đã rời khỏi trái tim con. Dù con không có mặt ở Làng Mai nhưng con lại đang ở Làng Mai còn hơn là khi con ở đó. Tất cả các thầy và các sư cô cũng đang có mặt ở đây với con. Thầy đã cứu con. Cuộc đời con đã hoàn toàn thay đổi từ ngày con tìm ra pháp môn do Thầy chỉ dạy. Cách duy nhất để con có thể cảm ơn Thầy là tiếp tục thực tập và chế tác cái đẹp trong đời sống của mình bằng cách chuyển hóa khổ đau trở thành an lạc.
Con không còn trốn chạy nữa, thưa Thầy.
Con cảm ơn Thầy vì tất cả những cái đẹp mà Thầy đã mang đến cho cuộc đời con.
Ngàn vạn lần tri ân Thầy.
Con – T.K.
TB: Mùa hè vừa rồi con đã lên ngồi hàng đầu trong tất cả các buổi pháp thoại của Thầy.
(Các tên riêng trong bài đều được viết tắt theo đề nghị của tác giả)
Để đọc bản tiếng Anh, xin xem tại đây: http://plumvillage.org/blog/friends/i-dont-run-away-anymore/